Chân Thực
Tôi viét từ nhịp tim chưa chuyển tiếp,
Từ hơi thở chưa truyền sang,
Từ những gì chưa kịp nói...
Và từ số phận những ai chưa kịp đòi.
Tôi viết từ ánh mắt đăm chiêu,
Từ khổ đau vừa chợt hiểu
Ở nơi vùng hạnh phúc tối đen,
Mà thương thay một kiếp người đang vật vã.
Tôi viết từ xác thân rửa rã
Buồn ơi buồn như một bài tha ma.
Tôi viết bằng vết tích thời gian,
Khi nắng chiều- mưa qua cuộc đời đốn mạt.
Tôi viết trên dấu chân chưa lần qua ngưỡng cửa,
Còn rộng dang, tay với cánh thiên đường
( CÒN TIẾP)
Trăng Biển
Biển chờ trăng lên...
Ta cũng mong
Cuộc đời đổi khác,
Những con thuyền,
Giòng sông
Biển cả
Chia tay...
Tình ta sẽ tan trong nước
Biến thành rong rêu,
Ôi! những sợi rong rêu muộn phiền
Triền miên...triền miên...
Tình yêu!
Còn mạnh hơn sự chết
Những khát vọng đốt cháy,
Ta làm con thiêu thân,
Lao đầu vào định mệnh,
Và cuộc đời
Đã gắn liền với cái tên
Không thể nào quên
Người yêu ơi!
Biển chờ trăng lên
Những ước mơ
trên đầu ngọn sóng
Ta như giòng sông
Còn mãi miết đôi bờ.
Chưa đi,
Đã mong ngày trở lại
Hồn là con thuyền nhỏ
Hãy về thôi....về thôi
Nguyễnphan Thị Thiênhương
Tình Viễn Xứ
Một ngày chia tay nhau
Nghe hồn ta chậm lại
Trên vùng cây nhớ gió,
Chiều mây giăng cuối trời.
Hồn mơ về đôi nơi,
Lặng sầu nơi quan tái,
Con nước chia mấy giòng,
Đời ta chia mấy bãi?
Ôi! tình người viễn xứ,
Ngóng nhìn về Quê-hương,
Gọi thầm tên yêu dấu,
Tình yêu ta ban đầu.
Ai về mang nghĩa cũ,
Sợi tóc che môi người,
Ngậm dùm ta nước mắt,
Giữ dùm ta yêu thương
Bài tình ca du tận,
Cuồc đời mộng tiêu dao.
Biển đêm như thét gào,
Với lòng ta ngất hận.
Nghe sóng vỗ vào thân,
Tâm tư ta giao động,
Gió xua những cánh buồn,
Tháng ngày sao quạnh hiu.
Nỗi lòng người ra đi,
Buồn thương người ở lại,
Chờ nghe hy-vọng ca,
Trên mảnh đất quê nhà.
Về kết đôi giải áo,
Ta tìm vẹn câu thề.
Nguyễnphan Thị Thiênhương
Chỉ là Yêu
Không ai cản được mưa, ngăn gió...
Không ai bảo lá rừng thôi chớ rụng,
Hoa không hương, chim thôi hót, biển đừng xanh,
Và ai ai cản được trái tim anh đập vì yêu em?
Tình mới chớm, đã mang sầu ly biệt,
Dù biết trước thời gian cay nghiệt.
Phút chia tay nhiều lúc đã gần kề,
Nhưng khi yêu - không bao giờ phải nói là hối tiếc.
Em đừng sợ mình cho nhau nhiều kỷ niệm,
Đừng sợ vì..em cũng đã yêu anh,
Biết ngày đi không níu kéo được gì,
Tình vương vấn chỉ làm nhau thêm khổ.
Em ơi, anh biết lắm...nhưng mà anh cứ dỗ
Yêu cứ yêu , dù chưa rỏ ngày mai,
Yêu là yêu, em vần là hiện tại
Bởi ngày xanh đâu lần lữa có riêng ai!
Nguyễnphan Thị Thiênhương
Kiếp Sống
Đời sống chỉ là quán trọ,
Ngày qua ngày ... vất vưởng kiếp ba- sinh,
Ta lây lất linh hồn đi khất thực,
Kẻ đi qua...người đi lại rất vô tình.
Thế thái nhân tình, ôi thế thái nhân tình!
Họ cười nói xôn xao...
Ba hoa lời nhân nghĩa,
Chân sánh bước- đẩy xô bên vực thẳm.
Ôi mặt trái của lương tâm,
Và mặt phải của lỗi lầm...
Là sống lầm!!!
Đời sống là những đường tơ đứt đoạn,
Mảnh hồng trần Thiên tạo dệt chưa xong,
Tình tôi đây vá víu với ai đây?
Tim tôi tan vỡ mảnh đọa đầy.
Tằm trong tôi, mơ hóa thảnh kiếp bướm.
Mãn hạn làm người, để không còn ở trọ mãi về sau...
Nguyễnphan Thị Thiênhương
Đường Giải Thoát
Chất cho đầy đau thương,
Đong cho tràn u- uẩn,
Và cân sao cho đủ trầm luân.
Ta dốc cạn tâm tư nồng cháy,
Bứt niềm đau ra khỏi chốn lưu đày,
Cùng để lòng tràn ngập nỗi khát khao,
Để hồn dâng như triền sóng dạt dào,
Tuôn nước mắt đẫm tràn lên hư cấu...
Tự khổ đau- bỗng chốc hóa nhiệm mầu...
Tự thơ- trở thành những lời kinh.
Ta vốc thơ gieo giắc vạn ý tình,
Và bắt đầu hạnh phúc đã cung nghinh.
Nguyễnphan Thi Thiênhương
Một Cuộc Hóa Thân
Ngày tháng.....
Không quên...
Đất ôm ta giữa lòng sâu thất vọng,
Trăn trở từng ngày
Sợ hãi !
Kìa..con giun, con dế, những con sâu...
Ánh sáng đâu?
Sao chỉ toàn là bóng tối,
Ôi, lạnh lùng cô đơn.
Ngày tháng ...
Mãi thao thức...
Trái tim ta rạn rỉ những đau thương,
Cũng mặc cho số phận dày vò,
Ta vẫn bám lấy đất
Đòi sự sống sinh sôi.
Đất Mẹ,
Vòng tay Mẹ như chiếc nôi,
Cho con ghé lấy mạch sữa căng của Mẹ,
Và tận hưởng...
Nguồn yêu thương bất diệt.
Ngày tháng...
Ta nhớ.....
Một ngày ta thức dậy,
Đứng vươn mình vui ngất ngây.
Ô! có gì trên vai xanh?
Những giọt sương,sao giống những giòng lệ?
Không đâu,
Hôm qua nó là của những đau thương
Nhưng hôm nay đã là những giọt vui mừng,
Của những tháng năm chờ đợi.
Một cuộc đời kết lại,
Với chuỗi kim cương giọt lệ,
Ta hân hoan đón nhận:
Tặng vật của Thượng Đế
Đính hôn.
Ngày tháng...
Ta lớn lên từng ngày...
Sống vì đất,
Và tình yêu gió, nước, mặt trời...
Tất cả là hơi thở
Cảm ơn!
Ngày tháng...
Ta ngở vẫn còn mơ...
Mong qua qua đêm, trời mau lại sáng.
Bình minh lên!
Binh minh lên!
Reo hò... tất cả đều hồi sinh.
Ta cũng khẻ nghiêng mình,
Đón nhận.
Nụ hôn nồng ấm
Mặt trời.
Ôi! thật hạnh phúc nhất đời,
Không ai tước đoạt được niềm vui,
Khi ta trở thành
Một trong những bông hoa.
Vũ trụ ơi!
Hãy cất tiếng hòa ca,
Và vui lòng đón nhận,
Nơi ta - một chút hương.
Nguyễn phan Thị Thiênhương
Tear Of Memories
If you ask me about my country,
I will paint a spring river, and the fork song in the sweet melody
With my mother's arms brood over me,
When I was a little child.
If you ask me about my country,
The picture rises in me with imagination;
Small villages appear after bamboo's hedge
And the autumn moon rises peacefully.
If you ask me about my country,
I will engrave all noises surrounding me;
Like birds singing, dogs are barking, cats purring, and cocks crowing.
The sound of hawkers, an old man continuing to cough, the children's cried or laughed.
If you ask me about my country,
I will remember my first kiss,
Have a little bird to be shined after vault of leafs.
The dream has gone through my soul.
If you ask me again and again . . .
The tears with the rain to drift on rough sea,
The boats carry a broken heart
And my memory will never end.
Nguyễnphan Thị Thiênhương
Yêu Thầm
Cửa nhà ai vẫn còn khép kín,
Bên thềm hoang vắng- cô đơn...
Tôi ngồi đây xanh xao niềm mơ ước,
Tôi chờ em - từ muôn thởu đợi chờ.
Đàn trong tay, tôi gảy khúc khúc yêu thương...
Hồn tôi theo phiếm tơ buông
Thỏang trong gió mang theo lời trần tình.
Em có nghe lời tôi than thở...
Em có hay trái tim tôi tan vở..
Với hồn tôi se sắt nỗi khát khao- yêu em.
Sao em không mở cửa cho tôi vào?
Em thân yêu !
Tôi chỉ là kẻ cuồng si,
Nhưng tôi lại không dám gỏ cửa nhà em,
Tôi sợ làm xáo động khu vườn thanh tịnh.
Em hồn nhiên !
Tôi âm thầm làm một kẻ khổ đau...
Dấu kín lòng mình sau lời ngỏ.
Em có hiểu cho lòng tôi ...
Sau cánh cửa tim em còn khép chặt?
Nguyễnphan Thị Thiênhương
Tiếng Rao
Gánh thơ ra giữa chợ đời,
Bán rao tâm sự với lời oán ai...
Mời khách tình nhân qua lại,
Mua đi, tôi để lại vài nhớ thương,
Còn đây một chút tơ vương...
Vì không xài đến tôi nhường lại cho,
Nước suối lệ cũng nhạt nhòa
Nhấp môi đủ thấy lòng mình xuyến xao.
Tiền nong chẳng đến là bao,
Lại cho thêm nhớ buột vào chịu không?
Thân vò võ, gánh u sầu.
Hồn đau nặng trĩu ai đâu mua dùm....
Nguyễnphan Thị Thiênhương
Tuổi Mộng Mơ
Em ngoan sống bình yên cùng sách vở,
Tuổi dại khờ, hoa bướm một vườn mơ,
Nét vô tư còn đọng ở môi cười...
Đây khẻ bảo - Em tôi còn bé quá .
Chớ vội làm người lớn nhé bé ơi...
Chớ lên trên gát mà mơ mộng
Chớ kéo mây sầu dệt tình không,
Văn sử ấy...eo ơi bài chưa thuộc.
Toán giải hoài...căn số rút chưa ra,
Vậy sao ngồi cứ mãi lo ra?
Ta mách Mẹ, rằng em "vua lười biếng"
Mai bảo Thầy cho bé "đúp zéro"
Chịu gì đi, ta sẽ tha cho,
"Chầu bò bía" Đây không thèm làm khó.
Nầy cô bé bên mây trời lãng đãng,
Ta muốn em mãi hoài hũy ngây thơ,
Tuổi học trò,êm ái những mộng mơ,
Và hãy sống bình yên cùng sách vở.
Nguyễnphan Thị Thiênhương